Từ tro tàn
Tặng
căn nhà nhỏ của tôi bị B52 hủy diệt lúc 4h20 ngày 19/12/1972
Ta vốc nắm tro tàn
Đâu nghĩ ngây thơ còn gì sót lại
Bởi ta hiểu quân thù dã man hiện đại
Chúng giết người bằng điện tử, la de,
Bằng B52, ..cánh cụp cánh xòe…
Dẫu đơn sơ cũng là một căn nhà
Tổ ấm cỏn con đi về sớm tối
Nơi có bữa cơm đèn vợ ta ngồi đợi
Có dấu chân con chập chững bước đầu tiên…
Ta yêu thương từng viên gạch sân thềm.
Ta đã nghe, từ những vật vô tri
Tiếng nói hờn căm yêu thương mảnh liệt
Đâu song sổ in mảng trời biêng biếc
Chiều hè lấp lánh sao hôm
Ở đâu rồi nét phấn vẽ của con?
Trên cánh cửa làm đu quay sớm chiều nghịch
ngợm
Đâu chỗ vợ ta ngồi hong tóc dài nắng sớm?
Đâu những công trình ta suy nghĩ đêm đêm
Và đâu những lời thơ ta viết dở bên đèn…
Tối nay nghe đài, chúng bảo:
B52 đánh mục tiêu cao pháo?
Đúng chăng? Hỡi giây vạn niên thanh?
Đúng chăng? Hỡi khói bếp yên lành?
Từ đêm nay không nhà!
Nhưng phải không em, ta nào có sợ.
Ních xơn bạo tàn dẫu trút ngàn thác lửa
Mai rồi…Đẹp lắm em ơi!
“…Còn non, còn nước, còn người…”
Giặc cướp cả rồi, bao chắt chiu góp nhặt
Ta được nhân ngàn độ lửa căm hờn
Trong tàn phá, bỗng tìm ra lẽ sống
Nhà tan rồi, tầm mắt lại xa hơn….
Cầu
chui, 19/12/1972
Thanh
Phú